Chương 4

Nương Nương Khang

Thủy Thiên Thừa

18.909 chữ

15-12-2022

Editor by Rena & Beta by June

Cũng như việc mọi người trong trường này đều biết đến Lý Trình Tú. Lý Trình Tú cũng như cả cái trường này đều biết đến Thiệu Quần.

Mặc dù hoàn cảnh hai người khác nhau một trời một vực.

Những người ở cùng với Thiệu Quần đều có gia thế kinh người. Về phần kinh người như thế nào, Lý Trình Tú không thể tưởng tượng được. Chỉ biết những thiếu gia, tiểu thư trẻ tuổi này cực kỳ kiêu ngạo và ngang ngược, quả thực là vật họp theo loài.

Vì sống trong sự khinh miệt và thờ ơ một thời gian dài, Lý Trình Tú hiếm khi ngẩng đầu nhìn mọi người và mọi thứ xung quanh. Những khuôn mặt trong trường mà cậu nhớ được thật sự rất ít.

Nhưng Thiệu Quần rõ ràng khác.

Hắn thực sự rất chói mắt.

Hắn xuất thân cao quý, kiêu ngạo, đẹp trai, luôn toả ra ánh hào quang không thể bỏ qua.

Lý Trình Tú vốn không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài học và kiếm tiền nhưng kể từ ngày khai giảng lại để ý thấy vị tiểu thiếu gia bước xuống từ chiếc ô tô màu đen mặc đồng phục chính thức của trường, ngũ quan tinh xảo không thể bắt bẻ được. Khuôn mặt trắng như sữa, rõ ràng nhỏ tuổi hơn cậu nhưng lại tràn đầy khí phách, cậu vừa nhìn thoáng qua đã không thể quên được.

Vào thời điểm đó người thiếu niên đơn thuần chỉ mới nhận ra cậu khác với những đứa bé cùng tuổi. Mặc dù bình thường vốn đã khác nhau nhưng cậu lại có một chút suy nghĩ rất khác so với chúng.

Dù không ai chủ động nói chuyện với cậu nhưng mỗi khi ngồi lặng lẽ trong lớp. Thời điểm đám con trai tụ tập lại nói chuyện về những cô gái như cô nào đẹp nhất, cô nào có bộ ngực lớn nhất, cậu đều nghe rất rõ ràng. Nhưng kỳ lạ thay cậu lại không có hứng thú với những thứ ấy. Cậu thích nhìn các chàng trai xô đẩy nhau trên sân bóng rổ, mồ hôi thanh xuân thi nhau rơi xuống dưới ánh mặt trời, mái tóc rối bù, biểu cảm phong phú, động tác nhanh nhẹn cùng với ngôn ngữ tứ chi thoạt nhìn rất khốc… Tất cả đều khiến cậu chú ý nhưng cậu không dám nhìn nhiều. Thường chỉ vội vàng liếc qua, theo độ tuổi dần lớn lên cảm giác cũng càng ngày càng khác biệt.

Tại thời điểm đó cậu vẫn rất đơn thuần, cậu hoàn toàn không hiểu mình khác biệt với những đứa con trai khác ở chỗ nào.

Cái này Thiệu Quần đã cho cậu câu trả lời.

Vào một buổi trưa nọ mặt trời tỏa ánh nắng ác độc đem người ta hun nóng, cho dù chỉ đứng đấy bất động cũng có thể ra một chậu mồ hôi.

Trường học vào buổi trưa rất yên tĩnh và vắng vẻ. Thường thì học sinh được gia đình đưa đón bằng xe về nhà, những người không về nhà sẽ thuê một căn nhà gần trường để nghỉ trưa. Chỉ có cậu là phải đi rất xa về nhà vì phí thuê phòng quá đắt.

Trường ban đầu từ chối việc này nhưng mọi người đều biết tình hình gia đình của cậu, hơn nữa điểm số của cậu luôn thuộc loại tốt nhất, là một trong những học sinh giỏi nhất trường. Vì thế trường vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng cậu không thể ở lại phòng học được bởi nếu có người mất đồ, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm.

Cậu thường chạy lên tầng thượng của trường, chỗ đó không dễ bị bảo vệ phát hiện. Cho dù có thì bảo vệ trường đối với chuyện của cậu có biết một chút, nếu thấy cũng chỉ nhắc nhở hoặc ra vẻ tượng trưng đuổi người. Mái nhà trên sân thượng rất an toàn, ánh sáng lại tốt, cậu vừa có thể nghỉ ngơi vừa thuận tiện cho việc đọc sách và nghiên cứu học tập.

Trong cuộc sống sinh hoạt nhàm chán này, việc tự cho rằng mình sở hữu một không gian của riêng mình cũng đủ để khiến cậu trộm vui vẻ.

Ngày hôm đó như thường lệ, cậu ngồi dưới bóng của một bể nước khổng lồ, lim dim ngủ.

Sân trường hiếm khi yên tĩnh nhường này, ngồi trong bóng râm còn có thể được hưởng chút gió thổi qua. Thời điểm cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi chính là khoảnh khắc dễ chịu nhất của Lý Trình Tú, cậu có thể tạm quên đi rất nhiều chuyện phiền não mà tập trung vào việc tận hưởng không gian của riêng mình.

“Anh đang làm gì ở đây?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu cậu, Lý Trình Tú sửng sốt mở mắt ra. Khoảnh khắc cậu vừa mở mắt ra liền có chút không thích nghi được ánh sáng chói mắt của mặt trời. Cậu lập tức nhắm mắt lại, dư quang đáy mắt nhìn thấy một hình bóng mờ ảo thoáng qua. Người nọ đứng ngược sáng, trông như được mặt trời độ một tầng kim quang rực rỡ. Người đó có khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc đen và đôi mắt sáng ngời.

Khi cậu mở mắt lần nữa, người thiếu niên kia lại nhìn xuống cậu.

Lý Trình Tú cảm thấy khuôn mặt của mình đột nhiên như bị đốt cháy, hơi nóng đột ngột phả lên đỉnh đầu. Cậu biết chắc rằng khuôn mặt của mình đã đỏ lên.

Nam thanh niên đang bình thản đứng đó rõ ràng rất ngạc nhiên vì khuôn mặt đỏ bừng của cậu. Hắn ta nhướn mày, nhìn cậu đầy nghi ngờ.

“Tôi…” Lý Trình Tú bối rối đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ nhẹ vào quần áo sau lưng, có chút khẩn trương nhìn hắn, lo lắng nuốt nước bọt: “Cậu… Xin chào.”

Thật ra cũng không thể trách cậu quá khẩn trương, đã lâu lắm rồi không ai chủ động nói chuyện với cậu hơn nữa người đó còn là người lớn lên đẹp mắt và nổi tiếng ở trường như vậy.

Cậu nhớ lại cảnh khi lần đầu tiên gặp Thiệu Quần, Thiệu Quần trông như một công tử đầy ưu nhã và cao quý. Sau này cậu mới biết được Thiệu Quần thực sự là một kẻ lưu manh chính hiệu đang khoác lớp da xinh đẹp. Hắn ta tham gia vào tất cả các thể loại đánh nhau, ẩu đả, bắt nạt cả giáo viên lẫn học sinh.

Thiệu Quần lùi lại một bước ngay khi anh đứng dậy, cau mày nhìn bộ quần áo nhăn nheo dính đầy dầu mỡ, trong mắt hiện lên một sự ác cảm không thèm che dấu.

Sau khi nhìn thấy biểu cảm quen thuộc, Lý Trình Tú đã ngây người trong nháy mắt nhưng ngay lập tức cảm thấy bình tĩnh trở lại. Dù sao đó cũng là biểu hiện quen thuộc mọi người dành cho cậu, tất nhiên cũng sẽ quen thuộc cách ứng phó với nó. Đối mặt với chán ghét của người khác im lặng là được, sau đó sẽ không ai để ý đến cậu.

Lý Trình Tú cúi đầu xuống, từ từ cúi xuống nhìn vào một viên gạch vuông dưới đất.

“Này, hỏi anh đấy. Anh đang làm gì ở đây?” Tiểu thiếu gia Thiệu Quần rất không hài lòng với sự làm lơ của người khác.

“Nghỉ trưa”.

Thiệu Quần hoàn toàn không nghe thấy giọng nói nhỏ như muỗi của Lý Trình Tú, hắn khẽ cúi xuống: “Cái gì?”

Lý Trình Tú ngước lên nhìn anh và nói: “Nghỉ trưa.” Nói xong liền có chút ngơ ngác, trong đầu có một giọng nói nhỏ. Tại sao lại có người sở hữu đôi mắt đẹp đến thế, hàng lông mi vừa dài vừa to khiến cho trái tim cậu ngứa ngáy.

“Không phải trường không cho phép ở lại vào buổi trưa hay sao. Ai đã đưa anh đến đây?”

Lý Trình Tú nhất thời không thể trả lời được, lúc sau mới ấp úng nói tiếp: “Cậu… Cậu không phải cũng đến đây à…”

“Anh giống tôi không?” Giọng của Thiệu Quần đầy khinh bỉ. Hắn ta là chán đến cực độ mới nghĩ ra cái trò trốn tìm ở tòa nhà dạy học của trường. Vốn tưởng rằng có thể tìm thấy một nơi để chợp mắt, không nghĩ tới đã sớm bị chiếm chỗ bởi cái tên ẻo lả ghê tởm này.

Lý Trình Tú cắn môi, cúi đầu xuống.

“Lấy đồ rồi ra khỏi đây ngay lập tức, không khí xung quanh anh đều bốc mùi thối cả rồi. “

Lý Trình Tú nhét cuốn sách vào cặp học sinh, bò dậy khỏi mặt đất bằng một tay, không ngẩng đầu liền chạy một mạch ra cửa.

“Từ từ! Quay lại!”

Lý Trình Tú nghe lời dừng lại, quay lại, cúi đầu xuống.

Thiệu Quần nghĩ đến việc dưới lầu vẫn còn nhiều người tìm kiếm hắn ta. Tên ẻo lả cứ thế mà xuống, chỉ sợ là không ổn cho lắm. Mặc dù hắn không quan tâm lắm đến trò chơi nhưng hắn ghét nhất là thua cuộc.

“Anh ở lại đây, chỉ được rời đi khi tôi cho phép.”

Lý Trình Tú không muốn ở lại với anh ta nhưng lại nghĩ đến nhóm trẻ trâu do Thiệu Quần đứng đầu, chỉ cần thấy ai không vừa mắt liền đánh người, mánh khóe bắt nạt người khác nhiều vô số kể. Ở trường học đều không kiêng nể gì, muốn làm gì thì làm đó. Cậu còn muốn tốt nghiệp an toàn nên cũng không dám đắc tội hắn ta.

Vì vậy cậu mang theo cặp sách, cẩn thận di chuyển trở lại trong âm thầm.

“Đừng đứng đó! Ai mẹ nó cho anh đến đây, định khiến chết lão tử tức chết à.” Thanh niên trắng trẻo thon dài tùy tiện ngồi xuống đất, miệng thốt ra một lời nói thô tục hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài xinh đẹp của hắn, nghiêng mắt nhìn Lý Trình Tú.

Hắn cảm thấy giữ lại tên ẻo lả này cũng không tệ, có thể giúp hắn giải trí trưa nay. Trước kia nhìn thấy tên ẻo lả này hắn đều đi đường vòng. Người này thật sự quá bẩn, đến mức dục vọng muốn khi dễ người khác của hắn cũng không nhấc lên nổi.

Lý Trình Tú không thể không đứng đó, ngơ ngác nhìn hắn.

“Đúng, đứng đó để mặt trời giết chết mấy con vi trùng đi. Người anh cũng sắp mốc meo lên cả rồi.”

Lý Trình Tú đứng chỗ đó một cách ngu ngốc, bàn tay cầm cái túi thật chặt đến phát đau. Chỉ trong vài phút, mồ hôi trên cơ thể cậu đã tuôn ra như suối. Thật sự là một chút cũng không hề cường điệu, đứng giữa trưa 38 độ trong ánh mặt trời lớn, người lớn cũng không chịu được, chứ đừng nói đến một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng kinh niên như cậu.

Thiệu Quần muốn trò chuyện một lúc nhưng hắn thường ở trong phòng máy lạnh. Cảm thấy trời quá nóng, hắn nhắm mắt lại. Không khí nóng khiến hắn không giữ được bình tĩnh. Hắn mở mắt ra, có chút tà ác nhìn về người đang đứng dưới ánh mặt trời.

“Này, đến đây. Đứng đây này.” Thiệu Quần chỉ xuống chỗ đất trước mặt hắn.

Sau khi đứng gần nửa tiếng, Lý Trình Tú đã bị phơi đến chóng mặt đầu váng mắt hoa, vừa nuốt nước miếng cổ họng liền đau rát. Lời Thiệu Quần nói chẳng khác nào đại xá với cậu, nhanh chóng di chuyển đến chỗ bóng râm của bể nước, lấy tay lau cái mặt đã đổ đầy mồ hôi.

Thiệu Quần đứng lên khỏi mặt đất, xoay vòng quanh cậu hai lần, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt cậu.

Lý Trình Tú có chút khẩn trương ngước đầu nhìn hắn. Thiệu Quần rõ ràng là dậy thì tốt hơn cậu ta rất nhiều, mặc dù hắn nhỏ hơn cậu tận hai tuổi nhưng cái đầu lại trông dũng mãnh hơn cậu rất nhiều.

Thiệu Quần không khách khí chỉ vào cậu: “Anh là một thằng đàn ông mà sao cứ ẻo ẻo lả lả trông có khác gì phụ nữ không? Rốt cuộc thì bên dưới của anh có gì không thế?” Hắn cũng không thực sự chắc chắn những gì nên có ở bên dưới nhưng mấy tên tiểu lưu manh bọn họ khi chửi nhau đều thích “hỏi thăm” cơ quan sinh dục của đối phương, còn hay cười nhạo người ta chưa mọc đủ lông, mặc dù họ cũng chẳng hiểu cho lắm như thế nào mới là đủ lông.

Lý Trình Tú đỏ bừng mặt.

Không cần Thiệu Quần nhắc nhở, cậu cũng biết chính mình rất không đàn ông. Mọi người xung quanh đều nói với cậu như vậy. Cậu cũng không biết tại sao mình lại như vậy, có lẽ là vì cậu luôn chơi với con gái khi còn nhỏ? Nhưng nếu cậu chơi với mấy đứa bé trai cậu sẽ bị bẩn, đôi khi còn làm rách quần áo. Mẹ ghét nhất là nhìn thấy cậu về nhà trong bộ dạng bẩn thỉu. Hơn nữa mấy bé trai chơi trò chơi thật sự là quá thô bạo, lỗ mãng, cậu thấy mà trong lòng cũng sợ hãi. Thay vào đó cậu lại thích chơi mấy trò chơi điềm đạm nhẹ nhàng của các bạn gái, dần đà cũng thường xuyên chơi với các bé gái nhiều hơn.

Khi lớn lên, ranh giới giữa nam và nữ trở nên rõ ràng hơn. Ngay khi cậu nhận ra mình không giống đàn ông, câu đã cố tình điều chỉnh lời nói và hành vi của mình, muốn làm cho bản thân bớt khác biệt. Tuy nhiên khí chất này dường như đã thấm nhuần vào trong xương cốt. Cậu có cố che dấu thế nào đi chăng nữa thì người khác vẫn luôn có thể nhìn ra manh mối. Hiện tại, cậu phát hiện mình không làm gì mới là an toàn nhất. Miễn là cậu không nói gì, không có bất kỳ hành động nào không cần thiết, cậu cảm thấy mình trông sẽ bình thường hơn chút.

“Tại sao anh cả ngày đều như người nhặt ve chai thế? Anh cố ý khiến người khác cảm thấy kinh tởm à?”

Lý Trình Tú mím môi không nói gì.

Thiệu Quần đạp cậu một cước: “Anh câm rồi à?”

Lý Trình Tú đứng không vững liền bị đạp ngã xuống đất. Tuy rằng đã cực lực nhẫn nại nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, không nhịn được liền có chút căm giận ngẩng đầu nhìn hắn.

“Anh mẹ nó thật là đàn bà a, đạp phát liền ngã.” Thiệu Quần nửa ngồi xổm xuống: “Ha, cái ánh mắt gì đây? Không phục có phải hay không? Anh có biết trường này ai là lão đại không hả? Hả?” Thiệu Quần nói đến từ lão đại liền có chút dào dạt đắc ý.

Hắn vừa mới vào trường được một năm. Hồi khai giảng từng bị chặn đường bởi một đám học sinh lớp trên, lý do là vì hắn quá đẹp trai. Kết quả là hắn ta đem đám người kia chỉnh ngược lại một trận, mấy tuần cũng không gặp được người, Cả trường vì thế mà gà bay chó sủa. Hơn nữa nhà hắn vốn có thế lực không thể xem nhẹ, không một giáo viên nào dám động đến hắn cả. Chỉ trong vài tháng liền không ai dám gây rối với hắn ở trường, ngay cả ban chỉ huy trường cũng phải tránh hắn. Cái gọi là đe dọa và “địa vị” này, đối với một thằng bé trẻ trâu đang trong tuổi dậy thì mà nói là một chuyện vô cùng đáng để khoe khoang.

Thiệu Quần từ nhỏ đã được người trong nhà đã đem hắn quản đến vô pháp vô thiên, hắn thích mọi người đối hắn kính cẩn nghe theo, hơn nữa cũng rất vui với việc ban đầu không phải ai cũng nghe lời hắn. Nhưng điều đó không có nghĩa là ở trước mắt hắn ta ngoan ngoãn, hắn liền không muốn chơi đùa với người ấy, chẳng hạn như “cô bé” bẩn thỉu trước mặt này.

Lý Trình Tú bị hắn nhắc nhở, nhớ đến những tiếng xấu của tên tiểu lưu manh này ở trường, vội cụp mi rũ mắt nói: “Là cậu.”

“Biết thì tốt.” Thiệu Quần có chút đắc ý dương dương cằm.

Thiệu Quần nhìn Lý Trình Tú, người đang nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, đôi môi mím chặt, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Thử nói xem một người đàn ông ngay cả dáng ngồi cũng đàn bà như thế, thật là kinh tởm.

Lý Trình Tú như vậy trong mắt anh ta chính là đầy mặt đều viết thiếu đánh, nhịn không được giơ tay liền cho hắn một cái tát.

Lý Trình Tú ngơ ngác nhìn hắn, vành mắt liền có chút phiếm hồng nhưng một chút thanh âm cũng không dám phát ra.

Thiệu Quần nhìn trên gò má trắng nõn của cậu hiện lên một mảnh nộn hồng lại thêm cả vành mắt đều đã phiếm hồng, liền nhớ tới con thỏ con trước kia bị hắn lăn lộn đến chết đi sống lại, làm hắn cảm thấy đặc biệt thú vị.

Thiệu Quần nhịn không được bóp bóp khuôn mặt cậu. Ồ, trơn trượt, xúc cảm thật tốt, đừng nói cái tên ẻo lả này chẳng những ngôn hành cử chỉ, tên tuổi nghe thật yếu đuối, lớn lên cũng giống hệt tiểu cô nương.

Lý Trình Tú bị hai tay hắn véo mặt đến đau nhức, cậu có cảm giác như bị một con sói theo dõi, trong lòng thực lo lắng ba tháng học sinh trung học còn lại liệu có thể thuận lợi kết thúc hay không?

Thiệu Quần xem cái bộ dáng uất ức đến rắm cũng không dám phóng một cái này liền cảm thấy có chút không thú vị. Còn hơn một giờ nữa trường học mới có người bắt đầu đến, hắn ở cái nơi đáng chết này làm gì?

Điều duy nhất có thể làm hắn giảm bớt sự nhàm chán chính là tên ẻo lả này. Bộ dạng uất ức này thật là quá kinh tởm, hắn vừa trông thấy đã bực bội trong lòng, trong lòng thầm muốn ném tên này ra ngoài.

Thiệu Quần điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái: “Này, tôi nghe nói bố anh đã bỏ rơi anh và mẹ anh để bỏ trốn cùng với một con hồ ly tinh phải không?”

Lý Trình Tú ngẩng đầu lên kinh ngạc. Cậu không ngờ người này lại có thể trực tiếp động chạm đến vết sẹo lòng của người khác như vậy, lại còn sử dụng giọng nói như thế đang phát hiện ra điều gì mới lạ lắm. Cậu ngẩn người, vành mắt lại bắt đầu phiếm hồng.

Thiệu Quần rất phấn khích: “Ba anh thực sự đã bỏ trốn với người khác? Tôi nghe nói anh có một bà mẹ nghiện rượu phải không, bà ta thực sự không quan tâm đến anh sao? Trông anh bẩn như vậy, vậy mà bà ta vẫn cho anh ra ngoài à?”

Đôi mắt phiếm hồng của Lý Trình Tú tràn đầy sự giận dữ và khổ sở. Cậu nhìn chằm chằm vào Thiệu Quần. Càng nhìn phía trước càng mờ đi, trong lòng đau đớn không thể tả được. Vết thương trong lòng bị người ta chê cười, tiêu khiển, cậu không thể không phẫn nộ, không bi thương. Cơ mà ngay cả dũng khí biểu đạt phẫn nộ và bi thương Lý Trình Tú cũng không có. Cái này làm cho cậu càng thêm ủy khuất.

“Khóc, khóc, khóc, anh có thể làm gì khác ngoài khóc không hả? Anh mẹ nó rốt cuộc có phải là đàn ông không?” Thiệu Quần thô lỗ dúi đầu cậu xuống nhiều lần, vừa thấy cái bộ dạng uất ức hèn nhát này của cậu liền muốn phát điên.

Lý Trình Tú bật khóc nhưng không dám nói, cúi đầu xuống, ngây người nhìn xuống đất, liều mạng dùng tay dụi mắt.

Thiệu Quần mở miệng, muốn nói gì đó. Cánh cửa sắt trên tầng cao đột nhiên đập mạnh vào tường, phát ra tiếng động lớn. Cả hai người kinh ngạc quay đầu lại.

Một nhóm người đứng ở cửa vừa nhìn thấy Thiệu Quần liền cười lớn: “Haha, cuối cùng tao cũng tìm thấy mày, trốn thật giỏi nha.”

Thiệu Quần khinh bỉ: “Mất nhiều thời gian như thế mới tìm được tao. Có phải tao là người cuối cùng không?”

“Đúng, tìm được mọi người rồi cả bọn liền giúp tao tìm mày, này … đây là ai?” Một thằng nhãi da đen ngạc nhiên nhìn cái người vẫn đang lau nước mắt cuộn tròn dưới đất cạnh Thiệu Quần.

Lý Trình Tú cũng ngơ ngác nhìn đám người vừa tiến vào, cậu biết những người này, họ là nhóm học sinh cùng Thiệu Quần quậy với nhau cả ngày, chỉ là không biết tên của bọn họ.

“A, đây không phải là cái tên ẻo lả kia sao, Thiệu Quần sao mày cùng với hắn ở cạnh nhau làm gì, không sợ lây bệnh à?”

Người này vừa nói xong, một trận cười vang lên.

“Tao trốn lên đây liền gặp tên này, tao lại không thể đi xuống nha.”

“Ồ, mày xem, mày làm cô nương nhà người ta khóc rồi kìa, ha ha ha ha.” Chàng trai cao lớn với mái tóc nâu đỏ đi đến bên cạnh Lý Trình Tú, hơi nghiêng người nhìn hắn.

Lý Trình Tú vùi đầu vào đầu gối như con đà điểu, hoảng sợ không dám thở mạnh. Những tên này đều là côn đồ nổi tiếng trong trường. Việc một thân một mình ở chung với đám người này khiến cậu sợ đến nỗi tim đập mạnh.

“Này, mày trốn cái gì vậy, cho anh nhìn chút. Haha, còn ​​khóc. Thiệu Quần tại sao mày lại bắt nạt người ta như vậy? Mày có biết người ta cha không có, mẹ không thương, cả người trông chẳng khác gì đứa ăn mày. Tại sao mày lại bắt nạt người ta chứ?” Nói vậy nhưng người xung quanh ai ai cũng mang tâm thế xem kịch vui.

“Tao không phải là đang chán sao? Tao trốn ở đây lại không có chuyện gì để làm, liền dùng cậu ta giết thời gian. Ai biết cậu ta cứ như thế mà khóc, y chang mấy đứa con gái. Vừa nhìn đã thấy ghét.”

“Giống lời đồn như vậy sao?” Thanh niên tóc đỏ giật mạnh tóc của Lý Trình Tú, cố gắng kéo mặt cậu ra. Da đầu Lý Trình Tú đau nhức, bị buộc phải ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt đỏ bừng đầy nước mắt của cậu chọc cho xung quanh vang lên một trận cười nhạo.

Nam sinh bên cạnh mặc đồng phục chỉ cài có hai nút áo kỳ quái nhại theo giọng đàn bà: “Ồ, mày cũng không ngại bẩn à? Mày không biết cậu ta chưa bao giờ thay quần áo sao? Mày không sợ nhiễm bệnh à.”

Tóc đỏ khoa trương thu hồi tay lại, bộ dạng y như bị phỏng, chán ghét đá Lý Trình Tú một cước: ” Mẹ kiếp, mày mà đem sâu bệnh trên người lây sang đây, lão tử liền ném mày xuống sông làm mồi cho cá.”

Thiệu Quần nhìn một nhóm người đang vây xung quanh Lý Trình Tú như đang khám phá lục địa mới: “Chơi đã không? Tao muốn đi uống chút nước. Ở chỗ này nóng chết tao mất. Tao đi đây, tên ẻo lả này thật quá ghê tởm, tao không muốn đứng xung quanh nó đâu.”

Một nhóm người một hồi liền đi hết sạch sẽ. Một giây trước còn đang ồn ào ở tầng thượng, một giây sau lập tức trở nên vắng vẻ, giống như vô số buổi trưa cậu từng ở đây.

Ngón tay Lý Trình Tú run rẩy, vuốt ve vùng da đầu vừa bị nhéo chặt từng trận vừa nãy. Cuối cùng cậu vùi đầu vào đầu gối, bả vai di chuyển lên xuống không kiểm soát được sau đó phát ra tiếng khóc thút thít.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!